Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Ra đường muốn chửi thề

Từ ngày về nhà mới mẹ bỗng thành người khác, hay cáu giận và ... thích nói MK hơn.
Chẳng phải tại nhà mới mà tại cái đoạn đường từ nhà đến công ty và từ công ty về nhà của mẹ.
11km đi trong điều kiện thuận lợi mất 30 phút còn đi trong điều kiện kém thuận lợi thì không biết bao nhiêu mà lần. mà cái điều kiện không thuận lợi ấy thì ngày nào, giờ nào mẹ đi ra đường cũng bắt gặp. Quái thật, không lẽ sống ở trên đời cái bất lợi nhiều đến thế sao.
Sài gòn bây giờ không có khái niệm về lưu thông nào khác ngoài kẹt cứng và kẹt mềm. Kẹt mềm là còn nhúc nhích nhúc nhích chậm hơn người đi bộ nhiêu lần, còn kẹt cứng là khỏi nhúc nhích luôn. cứ tắt máy đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại ra chơi game, nghe nhạc để chờ thời cơ ... và không biết khi nào thời cơ đến.
Ra đến đường mẹ bắt đầu đảo mắt trước sau xem xem tình hình xe cộ mật độ ra sao. Hễ cứ thấy đám vài người loạn cào cào như kiến quay ra quay vào là mẹ biết ngay phía trước có một vụ kẹt (cứng) xe ở đó. Chà, ngã tư Đinh Tiên Hoàng, Điện Biên Phủ mất 5 lần đèn đỏ mới vượt qua được thì kiểu gì 8h giờ tối mới nhìn thấy mặt con gái đây (dù lúc ấy mới 6h kém 15). Kinh nghiệm nhiều lần kẹt xe mẹ rút ra bài học. Phải tìm đường thoát thân thôi. Vượt qua cái ngã tư ấy rồi đến ngã ba DTH-VTS, từ xa thấy trên Cầu Bông lắc lư vài thằng xe bus (mà cứ chúng nó lắc lư thì kiểu gì mình cũng đứng sau ngửi khói, còn lâu mới về đến nhà), mẹ chui luôn sang Nguyễn Phi Khanh, lên ga với tốc độ xe đạp được khoảng 200m thì cứng ngắc, chắc NPK-TQK lại có mấy ông xe hơi xe bus đan đầu nhau đây. Mẹ luồn vào hẻm tung qua chợ Tân Định. Ra đến HBT thấy mình sao sáng suốt. Cách mạng về tay rồi, thả ga với tốc độ cho phép tối đa trong thành phố đi, 40km/h đi... Đến PDP bị chựng lại. Sao lắm lô cốt nhỉ? đi vào vỉa hè bên trái vậy, dân chửi  đành chịu, chứ cứ như đàn kiến đợi mình chui qua cái hầm bé tí teo kia biết đến bao giờ. mà quái sao cái lô cốt này dài thế, đi mãi không thấy ánh sáng đường hầm... Đây rồi ngã tư Phú Nhuận. Bố khỉ, mẹ khỉ đẻ con đười ươi (mẹ lại lầm bầm nói hỗn - cái này mới có à nha), đường Nguyễn Kiệm mịt mù bụi đất... và các công trình vì dân phục vụ. Từ xa nhìn thấy 4 thằng bus lắc lư gần coopmart mẹ nghĩ đến thảm họa hửi khói và bụi từ chúng mẹ cố xượt qua chúng bằng cách đi vòng vào sân siêu thị và cắt ngang đầu chúng. Thế là thoát. Ngã năm chú ý đây rồi mà sao NTS hôm nay chật như nêm ấy nhỉ... dù sao cũng tạm hài lòng vì tất cả cũng đang tiến dần về phía trước với tốc độ của người đi bộ. Cách ngã 5 chuồng chó có 1 đoạn ngắn thôi mà mẹ không sao vượt qua được. 5 thằng bus, chục thằng taxi và vài thằng xe hơi đang quấn lấy nhau ở đầu NVN-PNL làm bọn xe máy tụi mẹ giậm chân tại chỗ trong nỗi bực dọc kèm theo mệt mỏi. Thế là mất toi 20 phút vàng ngọc chơi với con gái để đứng đây hít khói bụi.
Về đến nhà lúc 7h30 (sớm hơn dự kiến 30 phút là cũng mừng rồi). Con gái ra đón mẹ với sự hồn nhiên vui vẻ làm mẹ quên hết MK ở ngoài đường. Cũng may đời còn có con và ba con, nếu không mẹ suốt ngày nói MK với cuộc sống khốn khó mà không phải "một ngày như mọi ngày" mà là "hôm nay nhiều hơn hôm qua nhưng ít hơn ngày mai"

2 nhận xét:

  1. Phải pình tĩn, cứ từ từ....còn nhỏ dễ nổi mụn với lại nổi sân....Phải học cách sống chung với lũ mí được nha...

    Trả lờiXóa
  2. andropause cũng có tâm trạng y như vậy.

    Trả lờiXóa