Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Giận

Hôm kia mình làm đổ tô canh có chút xí mà ba làm mặt lạnh quát mìnhlàm mình sợ khiếp. Ghét quá hôm qua lơ ba luôn.
Ba đi về - kệ.
Ba ăn - kệ
Ba gọi Katy ơi - kệ
Ba ôm mình - kệ
Ba hun mình - kệ
Ba năn nỉ mình hun - kệ
...
Mình không thèm đoái hoài tới ba luôn, không hỏi han chi trơn luôn.
Mẹ can thiệp, đẩy mình vô sát má ba để thơm ba, nhưng mình né né ra. Chục lần luôn. Cho ba buồn chơi. Ai biểu ỷ lớn ăn hiếp nhỏ

Bố hay Ba - Mình là người quyết định

Ở nhà mình rất ngộ. bố-mẹ mình khi chưa cưới thì gọi nhau là Út-UCL, đến lúc cưới xong gọi vợ-xưng chồng, chẳng bao giờ thấy gọi nhau là anh em.

Biết tin có mình, mẹ thay đổi cách xưng hô gọi bố- xưng mẹ (thay cho mình). Mẹ bảo mẹ thích từ bố hơn từ ba, dù bố mình quê ở Quảng Nam (lẽ ra phải gọi là ba). Mẹ có lý do riêng của mẹ, mẹ yêu chữ bố bởi mẹ không còn gọi Bố từ khi mẹ mới lên 3. Mẹ thích chữ bố bởi mẹ biết khi lớn lên mình sẽ nói giọng nửa nạc nửa mỡ (nửa bắc, nửa nam, và cả trung nữa) nên gọi Bố nghe êm ái hơn. Mẹ cứ khăng khăng bố nghe hay hơn ba.

Vậy là kể từ lúc mình được 5 tuần tuổi, bố mẹ đã ép mình phải gọi Ba là Bố.
Với mình ba hay bố cũng hay như nhau. Ba cũng mập ú ù như Bố, Bố cũng lùn chụt chụt như Ba, Ba cũng yêu thương mình như Bố, Bố cũng cưng chiều mình như Ba. Thành ra mình chẳng thèm để ý đến chuyện đó. Mình nhủ mình sẽ kêu Ba là Bố cho mẹ vui lòng.

Nhưng rồi ... cái chữ Ba ấy bật ra khỏi miệng mình quá ư đơn giản và dễ dàng.
Hôm ấy... ba đi đâu mà đi cả ngày, làm mình nhớ ba chết đi được, mình cao giọng gọi Ba Ba Ba... Bà cô đưa hình Ba cho mình, mình ôm hình vào lòng và hôn tới tấp, gọi Ba liên hồi.
Tất cả đánh dấu sự kiện gọi Bố là Ba từ hôm đó.
Mình không thèm quan tâm mẹ cứ suốt ngày gọi Bố, bố vào tai mình. Mẹ dùng các chiêu dụ dỗ để mình làm theo ý mẹ. Dần dần cả nhà mình gọi Bố là Ba.

Và cả hơn tháng nay nhà mình vang vang tiếng Ba suốt ngày.
Thấy ba ôm máy tính mình gọi Ba (để ba mở Xuân Mai), Ba giận mình gọi Ba để Ba hết giận, muốn rủ Ba sang nhà Thái chơi mình kêu "Ba, Hái"... Khi nào nhớ ba quá mình gọi Ba để được ôm hình ba hun hít...
Ba là số 1..
Ba Ba Ba... Mình đã làm cả nhà thay đổi như thế

Mẹ đừng bùn nhen, con gọi Bố là Ba vì Ba cũng là Bố mà.

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Sợ

Con đi thì rất siêu vì 11 tháng là đã đi nhưng đã hai tháng rồi con vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như ông say nhưng rất ít khi té. Nhiều lúc nhìn con đi mà đứng cả tim, nghiêng qua nghiêng lại rồi lại lấy được thăng bằng.
Nhưng hôm qua thì ko, con xiêu vẹo thế nào té ngay xuống đùi bố một tay chống thẳng xuống tô canh (rất may tô canh không nóng), đổ tung tóe. Lần thứ 3 con làm đổ canh như thế. Con biết lỗi, nằm in trong tư thế bị té, mặt tái xanh nhìn mọi người dò xét.
Bố quát.
Con khiếp quá, méo xệch miệng khóc nức nở.
Tội nghiệp.
Con đã biết lỗi rồi nên mới sợ xanh mặt đi nhưng bố còn mắng con.
Mẹ ôm con dỗ dành nhưng con vẫn lén lén nhìn bố xem phản ứng của bố thế nào. Nhìn mặt  bố nghiêm nghị con lại òa khóc. Lí nhí ạ ạ bố liên tục. Miệng kêu "ba ba ba" để bố hết giận. Cứ thế cho đến khi bố xuống nước bế con con mới thôi nức nở.
Vẫn khóc nhưng chỉ rên thôi, rồi tèn tèn, quảng cáo, hết khóc. Lại tỉnh bơ "cáo cáo"
Đêm chắc con nằm mơ trận la mắng của bố nên mớ rất to "Ba ba ba"
Tội nghiệp thế

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

mẹ mẹ mẹ

Cuối cùng thì con cũng gọi mẹ là mẹ chứ không còn gọi em như trước nữa.
Hôm ấy (ngày 1/9/2009) mẹ đi làm về, con nghe tiếng xe mẹ liền chạy ra cửa và "mẹ, mẹ, mẹ". con bạnh môi, nghiến lợi (răng mới có 6 cái) gọi mẹ cách đó. y chang một "bắc kỳ con, bỏ vô lon kêu chít chít, bỏ vào ..ít, ..ếch kêu"
con nói từ mẹ nghe ngọt lịm, ngọt hơn cả mía lùi.... mỗi lần mẹ đi làm về là con gọi, con muốn gì - con gọi, con đi ngủ nhưng ko thấy mẹ nằm bên - con gọi, có khi chỉ hứng chỉ lên con hết to lên mẹ mẹ mẹ...
mẹ thấy mỗi chữ mẹ là con nói hay nhất. chẳng thế mà hàng xóm cứ nhìn thấy con là chọc con nói chữ mẹ.

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

nhà mới

suốt từ năm ngoái đến năm nay mình cứ nghe bố mẹ ra rả về việc xây nhà mới. hai người bàn bàn, tính tính, thuê cả người thiết kế, lên dự toán, xem ngày, coi hướng,... hoành tráng lắm.
mình không biết chiện của người lớn nhưng xem ra đất ở chỗ Nhà bè xa lắc xa lơ nào đó rất đẹp. nghe bố bảo ở đó đi xa tí nhưng mình hưởng cái không khí mát mẻ, bên cạnh nhà còn có nhà của ông một công an có cái sân và vườn rất to nên nhà mình có thể hưởng ké không khí trong lành ở bển, bên đó thoáng đãng không phải chen chúc như trong thành phố với 20m2 phòng trọ (chứa có lúc lên tới 7 người - kể cả mình). từ lúc biết bò mình đã thấy chật chội, nhưng lúc biết đi mới càng thấy chật hơn. bước 2 bước là đã thấy ra đến cửa, đã lại phải quay vào. dân nghèo, nhập cư khổ thiệt (mình nghe mẹ than thế) !!!

kế hoạch là tháng 6 vừa rồi sẽ xây và tháng 9 (là bữa nay nè) sẽ về nhà mới...

ai dè đùng một cái hai ổng bả thay đổi kế hoạch. thế là sẽ bán đất ở nhà bè, lấy tiền mua nhà chứ không xây nữa... bao nhiêu mong đợi được ở nhà đẹp, rộng tan thành mây khói

bùn gớm

nhưng cũng sắp được về nhà mới rồi. "cũ người ta, mới mình".
4 tháng rồi bố mẹ có hẳn một bộ sưu tầm sổ hồng, sổ đỏ dễ chừng đến 50 cái... 4 tháng rồi tốn vài triệu tiền điện thoại, vài triệu tiền xăng xe, vài triệu tiền bỏ làm đi xem nhà... (chắc là gian nan lắm)
4 tháng rồi không biết thứ 7, chủ nhật ra sao. vì hai ngày đó bố mẹ đi còn kinh hơn. tối mít mịt mịt mới về... về đến nhà là mở ra tính tính, toán toán... thấy mẹ cứ kêu đau đầu hoài.
tính chứ. không tính sao mua được.

mình không biết người ta thế nào chứ ở nhà mình thì thấy việc mua nhà ở sài gòn cứ như hái sao trên trời.
đụng đâu cũng tiền tỉ. tỉ nọ tỉ kia ấy nhưng nhà có ra sao đâu. nhà thì cấp 4, bé tí teo, trong hẻm ngoằn nghèo, cong queo, cà quẹo... mà cũng xa dữ dằn lắm. tận trên gò vấp, gò té gì đó.
bố mẹ thì nghèo, làm công ăn lương cho mấy ông tây mà mấy ông tây nhưng hưởng lương theo quốc tịch việt nam

nhưng dù sao bố mẹ cũng đã vượt qua "vạn trường tân thanh" và tìm được cái nhà có cái giá tương đối hợp với việc huy động của tiền của bố mẹ. 60% vay ngân hàng, 15% vay nội ngoại 5% vay bạn bè 5% vay xếp của bố còn lại 15% ổng bả tự có. trời, giỏi thấy ớn. mua cái nhà có vài chục ngàn usd (nói tiền đô cho sang) mà ổng bả có 15% phần hùn.. sợ lun...

nhưng ai cũng bảo, còn có chỗ để vay là hên, không vay được mới sợ kìa
thôi, con gái chúc bố mẹ có sức khỏe để còn cày trả nợ...

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

sai vặt

trước đây mình không bao giờ hiểu chữ sai vặt mà mẹ được bố hân hạnh tặng, chỉ thấy lâu lâu bố lại cằn nhằn "chúa sai vặt" trước khi làm điều gì đó cho mẹ...

nhưng hôm qua thì mình hiểu. mẹ làm rơi cái khăn của mình, mình thấy mẹ chỉ cần đưa tay ra là nhặt được cái khăn ngay trong vòng 1 giây (nhanh hơn 60 lần để mình hiểu được mệnh lệnh của mẹ), thế mà mẹ: Katy, con lượm giùm mẹ cái khăn nhé, mình không hiểu, tròn mắt nhìn mẹ, thật lâu.. nhìn bà cô cầu cứu, nhìn bà nội đợi xem mẹ đang bảo mình làm gì.. rồi lại nhìn mẹ... ngâm cứu rất lâu... rồi mẹ nhắc lại, mình nhìn thấy mẹ chỉ cái khăn, đoán chừng mẹ bảo mình nhặt lên nên mình cứ nhặt đại, rồi mẹ lại bảo "con vắt lên nôi cho mẹ nhé". lần này đơn giản hơn vì mình biết cái nôi là cái mà mình sẽ ngủ trong đó khi mình buồn ngủ. mình mang tới nôi, nhẹ nhàng lấy đặt lên, nó vướng vào tay, mình lấy tay trái gỡ ra, laoy hoay một lúc nó cũng nằm yên trên nôi... đột nhiên cả nhà vỗ tay hoan hô thật là lớn, mẹ khen mình quá là mình cũng vỗ tay tự tán thưởng thành tích đạt được "hoan hô, katy giỏi quá, con gái mẹ giỏi quá, mẹ sai vặt được con gái rồi"... cứ thế mẹ vừa nói vừa ôm chặt mình trong tay hôn mình tới tấp.
mình sướng quá chạy tới nôi vứt khăn xuống rồi lại nhặt lên bỏ vắt lên nôi, rồi mọi người lại khen mình giỏi, lại vỗ tay tán thưởng, mình lại được mẹ hôn. bố về, mình biểu diễn cho bố xem, bố ôm mình thật chặt...

được sai vặt hạnh phúc thế mà sao bố cứ hay phàn nàn mẹ nhỉ ?!
chả hiểu gì cả
mình đúng là trẻ con rồi

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Nếp nhà

Mẹ hỏi Elodie (một đồng nghiệp người pháp) nếu 1 năm sau không làm việc ở Việtn Nam nữa, Elodie thích đi đâu. Elodie bảo thích sang Malaysia. Elodie hỏi mẹ có thích Malaysia không, mẹ bảo mẹ chỉ thích Việt Nam, tất nhiên rồi, nhưng Elodie vẫn muốn biết lý do chính.
Elodie hỏi lạ. Việt Nam là quê hương mình mà. Elodie bảo Việt Nam không giống các nước châu Á khác. Elodie nói tới đó lòng tự hào dân tộc nổi lên, mẹ cay mũi, đúng việt nam rất riêng, rất không copy mình giống các nước đang phát triển khác. elodie bảo đúng, mẹ càng khoái, bắn đại bác luôn. chúng tớ vẫn giữ được bản sắc dân tộc, giá trị truyền thống, việt nam sẽ chỉ là việt nam. tớ muốn sau này với bề dày lịch sử và truyền thống tốt đẹp khi thế giới nhắc đến việt nam họ sẽ nói về Vn bằng một đặc trưng rất riêng, rất giàu nhân văn, nhân bản, đạo đức, gia phong và lễ giáo.... chúng tớ không bao giờ quên giá trị của quá khứ.. chúng tớ ...

nói xong mẹ thấy chính mình xấu hổ. mẹ không nói việt nam to lớn ngoài kia
... mẹ chỉ xấu hổ với chính mình, trong chính gia đình nhỏ bé của mình thôi...
chỉ một mảng gia phong lễ giáo thôi, mẹ cũng đã không làm tròn bổn phận một người con. mỗi sáng thức dậy (rất muộn vì chuyên gia ngủ nướng) vội vàng chạy ra chợ mua cái gì đó rồi quăng đó cho bà cô làm gì thì làm, lật đật giở cơm vào cặp lồng, cuống cuồng thay quần áo, chỉ kịp hôn tạm biệt con rồi cắm đầu lao ra đường mới sực nhớ mình quên chưa chào bà cô trước khi đi làm, ...
chiều tối lao về nhà. vội vàng ăn, tranh thủ chơi với con, cho con ngủ, rồi khi đi ngủ mới nhớ mình quên không rửa chén giúp bà cô,.....đêm nằm trằn trọc khó ngủ, mới nhớ ra bà ngoại gọi điện lúc tối mà không kịp nhấc máy vì đang cho con bú, bây giờ gọi lại thì mất giấc ngủ của bà ngoại..., chết rồi đến cả mấy tháng nay không gọi điện cho bà cố - người nuôi nấng mẹ những tháng ngày thơ ấu,... hình như bà quỳnh bị ốm, hình như chiều nay bác thêu gọi điện hỏi con cún lớn chưa,... thôi ... mai gọi tất...

ngày nào cũng thế, bà cô làm mọi việc từ nhỏ nhất đến lớn nhất, bà ngoại bà nội gọi điện cho mình, bác hai, bà dì hỏi thăm sức khỏe... và bố mẹ chỉ có thụ động đón nhận.....
.... kính lão đắc thọ của mẹ đã bị mưu sinh cuộc sống cuốn trôi.... (mẹ lại đổ thừa hoàn cảnh....) mẹ buồn và cứ hứa ngày mai mình sẽ không thế nữa... nhưng rồi có khá được đâu

những điều tưởng nhỏ nhặt ấy nói lên rằng bài học nếp nhà ngày nhỏ của mẹ bị đánh rơi từ khi nào mà mẹ cũng chẳng nhận ra....

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

730 ngày

chà chà, hôm nay là ngày rất rất đặc biệt à nha. không phải sinh nhật mình vì bằng giờ năm ngoái mình đã được 11 ngày thì như vậy hôm nay ko phải sinh nhật mình rồi.
ngày này năm ngoái mình mới về nhà trọ được 1 tuần, ngày này năm ngoái mẹ mình còn béo ú í, chân đi tất đầu đội khăn tai nhét bông, mặc quần dài áo dài, nằm hơ lửa... ngày này năm ngoái người ta gọi rằng mẹ đangở cữ,... ngày này năm ngoái cũng đặc biệt như năm nay. nhưng năm nay đặc biệt hơn tí vì mình đã lớn đã có thể cùng bố mẹ đi chơi, đi chụp hình,...
không biết bố mẹ có ý định đi chụp hình không nhỉ (?) hay 2 người bận quá quên mất rồi......
mẹ quên còn được chứ bố quên là dở ẹc (!!!)
bố đã go to prison 730 ngày rồi mà không nhớ cái ngày dại dột đồng ý để mẹ đeo cho cái vòng kim cô vào ... tay (?)
chắc ở trong tù sung sướng lắm nên bố quên cả khái niệm ngày tháng, thấy thời gian trôi thật nhanh, và thấy lời hơn cả đi buôn, đi buôn có ai mà lãi đến 2 người, một người để bố thấy mình thật oách (ấy là mình) và một người lo lắng cho bố (ấy là mẹ).... thế mà bố định quên ngày này hay sao ấy. sáng giờ chẳng thấy nói năng chi......
mình phải nhắc bố mới được vì bố mẹ đã đi được từ đám cưới "giấy" lên đám cưới "vải" rồi.
bố lúc nào cũng hư.