Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Thứ bảy

"Dậy con, hôm nay thứ 7 đấy".
Nghe "thứ 7" là mình thấy tê-lê-phê rồi.
Thứ 7 - nghĩa là mẹ đi làm muộn hơn mọi ngày một tí
Thứ 7 - nghĩa là mẹ đi làm về vào buổi trưa hoặc trễ nhất thì cũng chiều sớm
Thứ 7 - nghĩa là buổi chiều ba mẹ chở mình đi siêu thị hay đi chơi dzòng dzòng đâu đó
Thứ 7 - nghĩa là ngày mai mình sẽ có mẹ ở nhà nguyên một ngày
một ngày mà mẹ có thể đút ăn cho mình ba bữa (dù mẹ rất chi là bạo lực và hung ác)
một ngày mà mình có thể
yêu cầu mẹ hát ru mình ngủ trưa theo của ý của mình (học, bà ơi bà, bé bé hay bất cứ bài nào mình có thích nghe)
một ngày mà mình có thể ti mẹ bất cứ lúc nào mình thèm... chỉ cần "mẹ, hị hị" là mình sẽ được mẹ cho mâm mâm cái thứ nước lạt hơn gain, không thơm bằng gain nhưng mát lịm và mình mê tít thò lò
một ngày mà mình có thể cưỡi lên lưng mẹ và phi cộc cộc bất cứ lúc nào mình muốn
một ngày mà mình có thể ra ngõ đua xe bất cứ lúc nào mình thích và luôn có một fan cực kỳ trung thành luôn cổ vũ và theo sát mình
một ngày mà mình cảm thấy hạnh phúc nhất
...
ôi yêu thứ 7 quá, thứ 7 đến cho mình ngày hôm sau là chủ nhật 

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Ốm nữa

Lại ho, lại ói nữa rồi. Vừa mới khỏi được mấy hôm lại ốm lại. Đêm nào mình cũng ho sù sụ như ông cụ, sau đó là ói ào ạt. Biết thế nào mẹ cũng hăm he vác mình đi ND2 nên mình ráng kìm chế không ho, không ói. Nhưng càng nén càng bị hung. Đến hôm qua thì hết chịu nổi, mẹ lại vác mình xuống ND. Xuống đấy có gì vui mà mẹ cứ ưa mình đi thế không biết. Mấy ông bác sĩ thế nào chẳng lấy cái ống nghe lạnh ngắt đặt vào ngực, rồi lại vào lưng, thế nào mà ổng chẳng lấy cái que chọc vào miệng mình rồi soi đèn vào họng mình, thế nào ổng chả phán một câu "viêm họng" và thế nào ổng chẳng cho một số thuốc gì dù ngọt lịm như đường mình vẫn ghét cay ghét đắng, rồi thế nào ổng cũng dặn mẹ 2 ngày nữa bưng mình xuống xem lại...
Bài này mình thuộc luôn. Và mẹ cũng thuộc luôn.
Ấy thế mà cứ nhất định phải xuống đó. Đường thì xa, rồi khói, bụi, gió,... nhiêu đó không cũng đủ làm mình ốm thêm ấy chứ.
Hy vọng tối nay mình không ho nữa, không ói nữa, không sổ mũi nữa thì mẹ sẽ tha không vác mình xuống ND tái khám.
Chả muốn bệnh tí nào mà tại cái mùa này làm mình khó chịu.
Thật chán chết đi được.

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Cảm nhận

Chiều qua 2 mẹ con ra ngoài ngõ chơi với cu Bin. Bin đang ngồi chồm hổm ngắm nghía cái áo hồng của con thì con bỏ đi rất chi là bất lịch sự. Thì ra con nhìn thấy mấy cái hoa hoàng anh rơi bên ngõ nhà hàng xóm. Con lựa 2 chiếc đẹp nhất, 2 tay cầm thật nhẹ 2 cái đài hoa bé xíu rồi mím mím mỉm cười.
Cu Bin xông ra, giựt một bông. Con ngỡ ngàng giựt lại nói không mặt rất chi là kênh kiệu. Nhưng "nó trông khỏe thế kia mà" nên Bin đã "cướp" được một cái. Thình lình Bin ngắt từng cánh hoa một vứt đi. Lần lượt 5 cánh hoa hoàng anh vàng ươm bé bỏng bị Bin ta bứt hết vứt xuống đất cho đến khi còn mỗi cái đài hoa bé xíu Bin ta cũng không thương tiếc. Liệng luôn!
Xong xuôi Bin ta phủi phủi tay đi quay sang nghịch bông mướp. Chẳng hiểu nghĩ sao hắn lại thôi chơi với bông mướp mà quay ra nhặt từng cánh hoa hoàng anh một mang bỏ xuống lỗ cống gần đó. Bin làm một cách chăm chỉ tỉ mỉ, từng cánh từng cánh một, kể cả cái đài hoa Bin cũng tìm ra bằng được để "thủ tiêu".
Từ lúc bị Bin giựt bông hoa trên tay, con đứng im quan sát từng hành động của Bin, không bỏ qua cử động nhỏ nào. Mẹ nghĩ có lẽ con sẽ bắt chước Bin, sẽ ngắt cánh hoa, sẽ mang bỏ tất vào lỗ cống (việc mà trẻ con rất thích là chọc tay hay đưa tay vào một cái lỗ nào đó).
Quan sát Bin xong, con đột nhiên đưa bông hoa lên mũi hít hà đầy trìu mến. Ngứa mắt Bin xông ra định cướp tiếp nhưng con đã nhanh chân chạy sang mẹ nhờ mẹ bảo vệ.
Quan sát cách con và Bin đối xử với bông hoa mẹ thấy nữ tính ở con thể hiện rõ ràng.
Mẹ rất mừng vì con đã biết yêu và cảm nhận được thiên nhiên. Ngay từ khi con là đứa bé 7, 8 tháng con đã biết a u o nói chuyện với ngọn tre nhà bà nội đung đưa trong gió, con đã biết vui mừng vẫy gọi trăng, con đã biết ghé mũi thơm những bông hoa hay chiếc lá mỗi khi mẹ chỉ cho con và bảo với con rằng chúng thật đẹp, con đã biết đứng rất lâu nhìn những giọt mưa chảy trên mặt kính, ... Mẹ không biết con nghĩ gì hoặc cảm nhận gì với thiên nhiên nhưng mẹ rất mừng, rất mừng vì con không hề thờ ơ mà rất biết để ý, quan sát đến sự vật diễn ra xung quanh... Cái cách con vuốt ve bông hoa, cái cách con nhặt từng chiếc lá khô cẩn thận cầm cái cuống lá, cái cách con đứng im theo dõi con chim từ lúc nó sà xuống đến lúc nó bay đi... tất cả đều toát lên một điều ... con rất yêu thiên nhiên.

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm


Photobucket

Gallant

Vậy là mình về nhà mới cũng gần tháng rồi. Sang đến ngày thứ 2 là mình và anh Bin (anh lần trước mình nói) chơi thân với nhau luôn. Mình thèm có bạn lắm nên mỗi lần ảnh sang chơi là mình soạn hết đồ chơi ra và đưa cho ảnh "cho, cho". Tụi mình không đánh nhau bao giờ nhé. Ảnh cũng thể hiện tính gallant của đàn ông dữ dằn lắm. Mình sang nhà ảnh chơi mà đùng đùng bỏ về là ảnh la khóc um xùm. Có nhiều hôm mình tè ướt nhà ảnh nên phải về nhà thay đồ, ảnh tưởng mình đi luôn nên vừa chạy theo vừa khóc lóc. Tội nghiệp. Đàn ông con trai ai lại khóc bao giờ. Ảnh có một cái xe lắc đẹp hơn cái của mình và bự hơn nữa. Chiều nào ba hoặc mẹ ảnh cũng mang ra cho ảnh ngồi trên đó rồi kéo

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Ba giận thật rồi

Ba nhắn tin cho mẹ "thằng Dog đó hẹn đầu giờ chiều".
Hồi nảo hồi nào tới giờ thấy ba giận ai cũng rất từ tốn, không nói hỗn, không "chộn rộn" như mẹ.
Bực mẹ - bỏ ra ngoài.
Giận mình gọi "Katy, con nhìn ba nè" và khi mình lén lén nhìn lên thì thấy ba đang lườm mình với đôi mắt hình viên đạn.
Bực bà nội - thôi má...
Chưa bao giờ thấy nói tiếng ĐM. Thế mà lần này ba dám gọi một người là con Dog thì chắc ba bực hung lắm rồi.
Suốt chục năm ở SG nhưng ba không quan tâm đến hộ khẩu, hộ khiếc gì cả nhưng từ khi sinh mình ra ba bắt đầu lo cái hộ khẩu để con cái còn được đi học cho đàng hoàng, thế là ba dính vào "hành chính công quyền"
Ba mất mấy trăm ngàn với con Dog, mất cả hơn tháng trời với con Dog chỉ để ký một cái xác nhận tạm trú. Nó cứ hẹn lên, hẹn xuống, bổ sung cái này, thiếu thốn cái kia, mẫu này không đúng, mẫu kia sai rồi... Thế rồi vợ nó sinh con, nó nghỉ phép mà cũng chẳng bàn giao cho ai, ba đành đợi 20 ngày nghỉ phép của nó.
Sáng nay lên nó lại đi đâu mất và hẹn đến chiều....
Bao giờ mình là công dân Sì gòn nhỉ.... Chắc cũng phải lâu lắm đây

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Ốm

Trẻ con từ 1 đến 3 tuổi ốm thì có gì là lạ. dưng mà lần này mình ốm nặng, ốm lâu, ốm dai và ốm dồn dập… tất tật hết cả tuần, đến hôm nay vẫn còn sơ sơ.

Ngày đầu tiên là sốt. sốt nhẹ thôi (39 độ), lên xuống lên xuống đều đều. Sang đến đêm hôm sau vẫn sốt nhưng ác liệt hơn, 40-41 độ thường trực, nóng hầm hập, người khỏi mọc được con sẩy nào luôn, trán lúc nào cũng láng o o vì không có một giọt mồ hôi nào. Efferagan 150 hả, chuyện hỏ, không xuống luôn. Chườm  nóng lạnh đi, cứ chai ra thế. Mình khát nước kinh khủng. ú ú liên tục mà vẫn không hết khát. Môi mình khô rang. Mệt và chẳng thở được. Tất nhiên cũng không ngủ được rồi. Mình quạy hết đêm. Đến gần sáng thì hạ và mình ngủ thiếp đi mãi đến 8h30 mới dậy. Ba mẹ nghỉ làm ở nhà trông mình.

Đi bác sĩ thôi. Kiểm tra chữ nhỡ H1N1 (mẹ nói). Vớ vẩn nhỉ, ba mẹ tiếp xúc người này người kia chẳng h1n1 thì thôi, mà ví như có h1n1 thì cho nó vài liều taminflu oánh cho nó tơi bời đi chứ có gì mà mẹ cứ phải lăn tăn. (ba nói) nhưng sốt cao thế không yên tâm, đi bác sĩ nhé (mẹ bảo). đi thì đi, chiều ra ông bác sĩ tư ở đây cho chứ chạy xuống Nhi đồng 2 xa quá (ba bảo).

Lần đầu tiên mình biết thế nào là phòng khám tư. Cái phòng khám của ổng chắc được khoảng 10m2 quây lại cho ổng với 1 cô y tá, 1 cô phát phiếu kiêm phát thuốc và thu tiền và lúc nhúc khoảng 5 người đợi đến lượt. mẹ vào lấy số và ra phòng đợi ngồi. gọi là phòng đợi cho nó hoành tá tràng chứ thực ra nó rộng một dãy ghế và thừa một tí để đưa 2 cái đầu gối ra và dài khoảng hơn chục chỗ ngồi. mình liếc nhìn. Số 59. Chắc còn lâu mới đến lượt. Nhìn đám trẻ con khóc lóc, người lớn dỗ dành đứng ngồi lộn xộn, ồn ào, hỗn loạn. Mình im lặng nhìn bọn chúng mệt mỏi. có gì mà phải la khóc thế nhỉ. Người vào vẫn tập nập. Họ vẫn đang lấy số. hình như tới số 95 rồi thì phải. phòng mạch mở cửa từ 4h đến 8h mà phát đến gần 100 số. Khám kiểu gì nhỉ. Lúc mình vào mới khám đến số 45 và phải đợi đến 14 người. thế nhưng cũng không phải đợi lâu như mình nghĩ. Số 59 nhé. Cô phát phiếu ra gọi. mẹ ẵm mình vào. Ông bác sĩ lí nhí trong cổ, mẹ tha hồ kể lể, ổng dường như chẳng nghe. Lấy ống nghe ra nghe tí, chọc cây vào miệng mìn khám họng. “viêm họng. xong. Chị ra chờ lấy thuốc”. tất cả chưa đầy 2 phút. Mẹ tỉu nghỉu đứng lên, định hỏi gì nhiều lắm nhưng không hỏi được vì ổng có nhìn mẹ đâu, ổng đang ra dấu cho người khác ngồi nên mẹ đành đứng dậy nhường chỗ.

"Của anh 80 ngàn cả thuốc và công khám." Ba cầm toa thuốc và gói thuốc lột sạch vỏ đã được chia sẵn từng loại cho vào từng túi nylon nhỏ. Nhìn ngán ngẩm. Thuốc cho đứa bé 14 tháng cho bệnh viêm họng mà đến 6 loại thuốc, dùng để uống trong 2 ngày và tất cả đều là thuốc viên. Nhìn là biết khó uống. biết sao được.

Thôi, cứ về hẵng rồi tính tiếp.

Viêm họng là nhiễm khuẩn, mà sao nhiễm khuẩn lại sốt cao và không hạ nhỉ. (mẹ lập luận và một hai đòi đi Nhi đồng bằng được). 9h đêm cả nhà lên taxi xuống ND2. Ông bác sĩ này từ từ lắng nghe mẹ nói, nhẹ nhàng khám cho mình và vẫn bảo là viêm họng. Dưng mà sao sốt cao thế bác sĩ? Tùy phản ứng của từng trẻ, chị yên tâm đi. Vợ chồng con cái lại kéo nhau về trước khi mua toa thuốc ở bệnh viện hết 65 ngàn chưa kể tiền khám ngoài giờ 50 ngàn.
Đêm đó mình vẫn sốt cao nhưng sốt xong hạ liền.
Sang đến ngày thứ 4 mình vẫn lai rai sốt và mắt sưng đỏ. ND2 thôi. Tái khám và xét nghiệm máu.
Không có dấu hiệu sốt xuất huyết hay do virus lạ gây nên. Yên tâm về.
Đêm đó mình ói. Ói mật xanh mật vàng. Cứ thế ngày lai rai sốt, đêm ói. Mẹ gọi điện khắp nơi hỏi bạn bè. Thì ra mình mất nước nhiều quá cũng gây nên ói....
Cuối cùng đến hôm nay mình cũng khỏi
và ba thì lăn ra sốt siêu vi, còn mẹ thì suy nhược cơ thể, thiếu máu. Cả nhà thì đau mắt.
Hạn cả nhà ốm rồi.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Ra đường muốn chửi thề

Từ ngày về nhà mới mẹ bỗng thành người khác, hay cáu giận và ... thích nói MK hơn.
Chẳng phải tại nhà mới mà tại cái đoạn đường từ nhà đến công ty và từ công ty về nhà của mẹ.
11km đi trong điều kiện thuận lợi mất 30 phút còn đi trong điều kiện kém thuận lợi thì không biết bao nhiêu mà lần. mà cái điều kiện không thuận lợi ấy thì ngày nào, giờ nào mẹ đi ra đường cũng bắt gặp. Quái thật, không lẽ sống ở trên đời cái bất lợi nhiều đến thế sao.
Sài gòn bây giờ không có khái niệm về lưu thông nào khác ngoài kẹt cứng và kẹt mềm. Kẹt mềm là còn nhúc nhích nhúc nhích chậm hơn người đi bộ nhiêu lần, còn kẹt cứng là khỏi nhúc nhích luôn. cứ tắt máy đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại ra chơi game, nghe nhạc để chờ thời cơ ... và không biết khi nào thời cơ đến.
Ra đến đường mẹ bắt đầu đảo mắt trước sau xem xem tình hình xe cộ mật độ ra sao. Hễ cứ thấy đám vài người loạn cào cào như kiến quay ra quay vào là mẹ biết ngay phía trước có một vụ kẹt (cứng) xe ở đó. Chà, ngã tư Đinh Tiên Hoàng, Điện Biên Phủ mất 5 lần đèn đỏ mới vượt qua được thì kiểu gì 8h giờ tối mới nhìn thấy mặt con gái đây (dù lúc ấy mới 6h kém 15). Kinh nghiệm nhiều lần kẹt xe mẹ rút ra bài học. Phải tìm đường thoát thân thôi. Vượt qua cái ngã tư ấy rồi đến ngã ba DTH-VTS, từ xa thấy trên Cầu Bông lắc lư vài thằng xe bus (mà cứ chúng nó lắc lư thì kiểu gì mình cũng đứng sau ngửi khói, còn lâu mới về đến nhà), mẹ chui luôn sang Nguyễn Phi Khanh, lên ga với tốc độ xe đạp được khoảng 200m thì cứng ngắc, chắc NPK-TQK lại có mấy ông xe hơi xe bus đan đầu nhau đây. Mẹ luồn vào hẻm tung qua chợ Tân Định. Ra đến HBT thấy mình sao sáng suốt. Cách mạng về tay rồi, thả ga với tốc độ cho phép tối đa trong thành phố đi, 40km/h đi... Đến PDP bị chựng lại. Sao lắm lô cốt nhỉ? đi vào vỉa hè bên trái vậy, dân chửi  đành chịu, chứ cứ như đàn kiến đợi mình chui qua cái hầm bé tí teo kia biết đến bao giờ. mà quái sao cái lô cốt này dài thế, đi mãi không thấy ánh sáng đường hầm... Đây rồi ngã tư Phú Nhuận. Bố khỉ, mẹ khỉ đẻ con đười ươi (mẹ lại lầm bầm nói hỗn - cái này mới có à nha), đường Nguyễn Kiệm mịt mù bụi đất... và các công trình vì dân phục vụ. Từ xa nhìn thấy 4 thằng bus lắc lư gần coopmart mẹ nghĩ đến thảm họa hửi khói và bụi từ chúng mẹ cố xượt qua chúng bằng cách đi vòng vào sân siêu thị và cắt ngang đầu chúng. Thế là thoát. Ngã năm chú ý đây rồi mà sao NTS hôm nay chật như nêm ấy nhỉ... dù sao cũng tạm hài lòng vì tất cả cũng đang tiến dần về phía trước với tốc độ của người đi bộ. Cách ngã 5 chuồng chó có 1 đoạn ngắn thôi mà mẹ không sao vượt qua được. 5 thằng bus, chục thằng taxi và vài thằng xe hơi đang quấn lấy nhau ở đầu NVN-PNL làm bọn xe máy tụi mẹ giậm chân tại chỗ trong nỗi bực dọc kèm theo mệt mỏi. Thế là mất toi 20 phút vàng ngọc chơi với con gái để đứng đây hít khói bụi.
Về đến nhà lúc 7h30 (sớm hơn dự kiến 30 phút là cũng mừng rồi). Con gái ra đón mẹ với sự hồn nhiên vui vẻ làm mẹ quên hết MK ở ngoài đường. Cũng may đời còn có con và ba con, nếu không mẹ suốt ngày nói MK với cuộc sống khốn khó mà không phải "một ngày như mọi ngày" mà là "hôm nay nhiều hơn hôm qua nhưng ít hơn ngày mai"

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Chuyển nhà (tập 3)

Chuyển nhà (tập 3)

Buổi chiều mình ra đường ngó nghiêng tìm bạn, gặp ngay một anh sư cọ như mình. ảnh to cao quá nhỉ chắc phải hơn mình một tuổi ấy chứ. “mình trông cậu to thế cơ mà!!”, mình gọi luôn “anh anh”. Nghe mẹ với mẹ anh ấy nói chuyện mới biết “ảnh” hơn mình có hai tháng. Trời, vậy ra ảnh sẽ học cùng lớp với mình, mà sao ảnh lớn vậy cà, hay là mình thuộc loại đẹc ngắc…??? Không biết, không quan tâm. Cao to hả, có ngon độ bằng mình không? Mình chạy lại bắt tay ôm hôn thắm thiết làm quen và lên mặt chủ nhà chính hiệu (vì ảnh đứng trước cổng nhà mình) dắt anh (lỡ gọi anh rồi gọi luôn, sao này đi học mày tao chi tớ tính sau – mình là số 1 lịch sự vậy đó) ấy vào sân chơi. Hai đứa trèo lên xe của mẹ, chen chúc nhau đứng. Đúng là cao to có khác, tí chút nữa mình bị “hắn” ta ụi mình văng khỏi xe… Chào sân anh bạn một lúc mình thấy thèm ấy quá… không xẩu hổ gì cả, đu mẹ và móc nó ra bằng được, mẹ miễn cưỡng cho mình vào nhà ti ti…

Rồi mình ăn tối, uống sữa và đi ngủ. Khí hậu mát mẻ làm mình như là bị virus ngủ nhiễm ấy.

Hết ngày đầu tiên với nhà mới…

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Chuyển nhà (tập 2)

Sáng thứ 7 xe tới. Nhà mình cứ loạn cào cào lên. Chú Tư cũng lên phụ. Đồ đạc hôm qua mới đóng thùng phân nửa, còn ngổn ngang chiến trường. Khiếp. Cái nhà trọ bé thế mà chứa được nhiều thế. Mẹ bảo kiểu này phải 2 xe. Chết cha, cái ông nhà xe thể nào cũng kiếm chuyện đòi thêm tiền. Thế mà thấy ổng mang có một cái bé tí thế kia sao chở hết. người lớn xôn xao…

Mình không quan tâm. Bực mình lắm vì rõ ràng là hôm nay có mẹ ở nhà mà mình chưa được ú ghiền tí nào là bực bội rồi. Mình lè nhè khóc lóc, phần vì thèm mẹ quá, phần vì buồn ngủ… Mẹ cáu quá phân công luôn cậu Hùng và cô Trang chở mình, bà cô và bà nội lên trước để giải quyết chuyện ăn ngủ cho ổn thỏa, còn lại sẽ đi sau. Được đội nón, mang giày, đeo khẩu trang là mình vui rồi, cứ tưởng được đi chơi nên hí hửng lắm, bác Quy ra bịn rịn xin được bế mình một cái chia tay, mình “không” luôn. Chiện, người ta sắp đi mà…

Đi mãi thấy chẳng tới đâu nên mình lăn ra ngủ trên tay bà nội, mặc cô Trang chở đi đâu thì chở… đang nằm mơ đoạn được gặp lại anh Kyn thì mình giật mình mở mắt… Chà … ở đâu mà đẹp và mát dữ vậy ta? Chỗ nào cũng trắng, tường trắng, cửa trắng, nền gạch trắng, sân trắng ... à mà nó bằng phẳng chứ không gấp ghềnh như sân nhà bà Cúc, cầu thang dễ đi quá tay, rộng rãi quá… mình thích thú đi khám phá khắp nơi, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm hiểu. wow, có một cái cửa sổ mở ra một ruộng rau (nhà hàng xóm) trông xanh mát, thật đẹp, bên kia ruộng rau là một cánh đồng cỏ và còn rất nhiều con gì giống con chim nhưng to cực và không biết bay, mình còn nghe nó kêu O o… nghe thật ngộ và hay quá hen. (lúc mẹ về mẹ giải thích đấy là con gà trống nó "gáy" Ò ó o chứ không phải "kêu" O o và tất nhiên hôm nay mình biết trả lời khi mẹ hỏi “con gà nó gáy làm sao con?”)

Gió hiu hiu thổi vào mái tóc “tiểu sư phụ thiếu lâm” của mình mát rười rượi làm đôi mắt mình nặng xuống,.. ngáp một cái thật dài, ôi chao buồn ngủ quá.. Phải ngủ một giấc cái đã, tí dậy đi khám phá xem hàng xóm, bạn bè ở đây thế nào.

Chuyển nhà (tập 1)

Bữa giờ cả hơn tuần nay không post được. Tức chết luôn. Cái gì mà cứ java java hoài, Đeck hiểu!

Cuối cùng thì nhà mình cũng được về nhà mới sau cả tháng sửa chữa. Thứ 6 bà nội và chú Sáu (ba ở trên nhà mới dọn dẹp, mẹ thì đi làm chưa về) lụi hụi dọn dẹp đồ đạc bỏ vào thùng giấy để sang mai người ta mang xe tới chở đồ đi. Ai cũng vội vàng bận rộn với công việc đóng gói của mình, lên gác xuống nhà, kiếm cái này, lấy cái kia, chộn rộn hẳn lên. Mình chẳng giúp được gì ngoài việc lâu lâu lại khóc ré lên bu bổ bà cô chặt khừ khi nghe chú Sáu kéo cuộn băng keo kêu rẹc rẹc (mình phát hiện ra mình sợ thêm một cái nữa trừ cái máy sấy tóc).

Rảnh quá mình mơ màng nghĩ đến nhà mới và không biết nó như thế nào. Rộng không ta, đẹp không ta, mát không ta, thích không ta… Mẹ bảo vậy là mình tạm biệt những tháng ngày “ở trọ”, tạm biệt những tháng ngày chật chội nóng nực, tạm biệt những tháng ngày chen chúc ra vào chờ đợi nhau cái nhà tắm để đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, giặt giũ, giải quyết tâm sự, tạm biệt những tháng ngày thấy ngày một tây đến sao quá nhanh khi phiếu tính tiền gửi đến, tạm biệt ... tạm biệt nhà trọ… Nhưng khổ thế mà sao thân thương thế …

Bỗng nhiên mình thấy buồn buồn vì mình phải xa nơi này, nơi mình gắn bó bấy lâu nay từ khi mình chưa có hình hài, mình theo mẹ về đây từ ngày đầu tiên mẹ chính thức rời bỏ Nha Trang để vào sài gòn lấy chồng, là nơi đầu tiên mình cùng mẹ sinh sống… bỗng nhiên mình thấy nhớ chị C, chị T, nhớ En ty mơ, cô T, bác V, nhớ cô Ng, anh bé B… kinh khủng, nhớ bà bán cà phê, nhớ em Xu nhà cô Y,… bỗng nhiên mình thấy thật chẳng muốn rời xa nơi này tí nào, và mình biết mình sẽ nhớ xóm trọ này lắm đây

Tạm biệt nhé


Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Thành tích học nói

Hôm nay mình liệt kê thành tích học nói của mình nhé
(đến nay chắc cũng phải được hơn 20 từ chứ chẳng chơi)

- Mình bắt đầu nói bằng từ CAY (ngộ quá hén). Lúc hơn 7 tháng khi bị mẹ cho ăn bằng muổng dằm ớt, rồi mẹ hết hồn kêu lên, "chết rồi, cay không con, cay quá hả con..., mẹ cứ thế cuống quýt tít mù làm mình cũng phản xạ nói luôn "chay chay chay" và ... nước mắt lưng tròng...
- 8 tháng: nhon (mỗi lần cho ăn gì mẹ lại hỏi ngon không con, riết mình biết luôn, cái gì mình thích là gật gù khen ngon luôn)
- 9 tháng: anh (khi mẹ gọi anh bé ba hàng xóm - ảnh hơn mình có... 19 tuổi à, ảnh học đại học năm 2), cô (bà cô), cậu (cậu Hùng)
- 10 tháng : ăn
- 11 tháng đến nay nhiều vô kể.

Lúc mình biết nói từ "anh" mình kêu tất cả mọi người (là đàn ông nhen) là Anh hết, kể cả Anh ... già noel luôn. Nhưng hôm nay phân biệt được rồi nhen. Ai chú, ai anh, ai ông là biết hết.

 Gì chứ những từ kiểu như ba, bà, mẹ, cô, chú, chị, nội là mình xài qua hết trơn. Tên riêng của cô Ngân, cô Thái, cô Mơ, bác Việt, bà Tám mình còn nói được cơ mà.

Mỗi một từ có một kỷ niệm riêng, trải nghiệm riêng.
  
   Mình thích nhất học từ HOA. Mẹ chỉ cho mình một cái gì đó rất đẹp màu vàng và nói đi nói lại với mình HOA, HOA (hoa hoàng anh - nghe mẹ bảo thế). Mẹ chỉ một lần thôi nhé. Hôm sau đi ngang qua mẹ hỏi cái gì đây con, đơn giản thôi HOA. Và từ đó cứ sắc màu, hình dáng giống bông hoa mình đều gọi là hoa hết.
  Từ bóng bay cũng rất đặc biệt. Lúc mình chỉ khoảng 2.5 tháng mẹ mua cho mình hai quả bóng bay về buộc vào cổ chân mình. Đẹp và nhiều màu quá. Mình khoái chí dẫy đạp liên hồi, bóng bay tứ tung. Rồi hễ có dịp là mẹ chỉ và nói liên tục bóng bay, bóng bay, bóng bay cho đến khi nó xẹp lép (mấy ngày luôn). Rồi mình không bao giờ còn gặp bạn bóng bay nữa (vì mẹ ki-bo lắm). Thế mà hôm trước ba chở mình đi mua sữa, thấy ông bán bóng bay đạp xe qua, mình chỉ vào và liên tục nói 'bóng bay' (tất nhiên không dễ nghe như người lớn nói) làm ba phải chạy theo và mua thưởng luôn cho mình một quả.
  Trên cửa nhà mình có dán hình nhiều con thú. Ba chỉ và bảo: trâu, trâu. Bây giờ ai hỏi mình thử xem, mình chỉ vào đó và nói ngay Trâu, trâu (dù đó không phải là con trâu mà là con hà mã- trâu nước cũng là trâu ba nhỉ)
   Mình còn biết nịnh mẹ đấy nhé. Mẹ mặc đồ gì đó là lạ là mình khen 'bẹp bẹp' ngay. hay mỗi lần mình mặc đồ đẹp, đi dép đẹp, cài được cái cài lên cái đầu sư cọ của mình mình cũng tự biết đẹp và tự tán thưởng mình luôn.
   À, Cái sân nhà (thuê) mình chán lắm, chẳng bằng phẳng chi trơn nên mình đo sân suốt. chân tay bầm tím, trầy xước tùm lum. nhưng nhờ thế mình học từ 'đau' và 'té' rất nhanh và gọn. té một lần biết ngay đau là gì ấy mà, giống như mình học từ nóng ấy.
   Lúc mình khoảng 12 tháng (có khi bé hơn, mình chẳng nhớ nổi), mình thấy trong chén mẹ có cái gì đó trắng hồng hồng (mẹ bảo trứng gà) mình muốn sờ thử xem đó là cái gì (thích khám phá mà). Mẹ nói, khôg được, nóng lắm đó con, bỏng tay đó. Mình khôgn nghe lời mẹ, cứ xông vào cầm thử bất chấp mẹ cảnh báo nóng thì ráng chịu nghe con . Ái, ... rát tay quá. Hay tay trái mình có vấn đề nhỉ (?) đổi tay phải xem sao... Úi trời ơi, nóng là thế à. Vậy thì sợ lắm. không chơi với nóng nữa đâu. Từ đấy bất cứ thứ gì chạm vào người mình mà nóng nóng là mình là lên ngay: nóng. nóng
   Cũng giống như khát nước là được uống vậy. nên cứ hễ thấy ly, chai, tách ở đâu là mình ú ú ngay. Ba đang uống trà, hay rượu bia gì đó mình cũng ... chơi luôn, xin miếng và hít hà chơi...

..... chà, nếu kể thành tích của mình chắc đến sáng mai quá mà mình xỉn mất tiêu rồi (say nước trà của ba à nhen) Sì-top thôi.


13 tháng với ngần ấy thành tích thì thế nào nhỉ? quá siêu ấy chứ lị

Chọc cho thèm chơi... he he

Mẹ là khó chịu nhất trên đời ấy. Mình mới chỉ là đứa bé 13 tháng 11 ngày mà lúc nào mẹ cũng thúc giục mình làm cái này cái kia như người lớn. Nói không phải khoe chứ bé như mình mà nói được nhiều từ như vậy là cũng thuộc hàng super-siêu rồi ấy chứ lị.
Ấy thế mà mẹ cứ chê bai là mình chỉ biết bắn đạn tỉa (tức là cứ nói tiếng một tiếng một) chứ không biết bắn liên thanh. Mình cũng từng hát Mama ma, ma ma ma khi xem quảng cáo sữa Cô gái hà lan, hay đôi khi mình cũng rên rỉ hát một giai điệu êm ái nào đó (mà mẹ chắc chẳng bao giờ hiểu được) hoặc hứng lên mình réo rắt bài Ba...bà...bá.. ba.... Nhưng với mẹ thì... mình cũng tầm thường thôi.
Tức thía không biết.
Hôm kia xem xong Chúc bé ngủ ngon thì mình cũng định đi ngủ luôn nhưng nghĩ tới cái cách mẹ chỉ trích mình ghét quá "à ơi, à ơi à à ơi" theo giai điệu bài Chúc bé ngủ ngon (hay ơi là hay) cho mẹ biết tay luôn. Mẹ nghệt mặt ra, chẳng hiểu gì.
Ba (đúng Ba là số một) bảo: kìa, con hát chúc bé ngủ ngon kìa... Thế là ông bô, bà bô khoái chí cười nắc nẻ rồi đồng ca hát ru ngủ mình. Ai đời ru ngủ mà hát đồng ca, ngang với phá đám thì có. thành ra khi Ba Mẹ hát xong chưa kịp nói Chúc bé ngủ ngon, mình bắn đại bác luôn: Úc bé nủ nhon.
Trời, hết hồn. Ba mẹ cười làm mình giật nảy mình. Có gì lạ đâu nhỉ. Mình nghe bài này hoài, thuộc lâu rồi, biết hát lâu rồi, mà tại không thèm hát đó thôi.
Tối qua hai người ăn quen, hát đi hát lại bài đó. Định dụ mình nè. Còn lâu nhe. Hát chút cho biết tài nghệ cho thèm chơi dzậy thui, đợi con 2 tuổi con hát cho nghe nhen Ba Mẹ.
-----------------------

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Nhát cáy

Nhà này nghịch nhất là ai? Katy
Nhà này phá nhất là ai? Katy
Nhà này lì nhất là ai? Katy
Nhà này liều mạng nhất là ai? Katy
.......
Con cứ như "anh hùng thời chiến". Con gái gì mà nghịch phá kinh khủng.
Sáng ngủ dậy chưa tỉnh ngủ đã vắt vẻo trèo lên ghế
Thoáng thấy cái nôi (chắn cầu thang) hở ra là phắn tới
Cửa vừa mở là thoát một cái đã ra đến hè
đồ đạc trong nhà không cái gì yên với con.
lúc thì kéo cái nôi, khi thì đạp cái thau, lúc thì xô cái quạt...
cả ngày tay chân bận rộn liên hồi
dường như con không biết sợ cái gì, con gì. Thoáng thấy con kiến trên nền nhà là con phi tới chộp ngay. mèo, chó, thằn lằn con hay bất kỳ thứ gì trong tầm mắt của con đều không thoát khỏi tay con.
thế mà có một thứ con rất sợ.
hôm ấy mẹ bước từ trong phòng tắm ra, đầu tóc ướt mèm, lấy cái máy sấy ra sấy tóc... con nghe rè rè ngồ ngộ lao đến xem. mẹ khôgn chủ ý nhát con, chỉ xịt sơ lên đầu một cái.
oái, sao mà nóng và nhột quá thể...
con o xịt cái máy sấy tóc luôn. bây giờ mỗi lần mẹ sấy tóc là con lại lè nhè khóc đu cổ bà hoặc ba rồi gọi mẹ
đúng là...con gái. Lì thế mà vẫn nhát cáy