Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Ốm

Trẻ con từ 1 đến 3 tuổi ốm thì có gì là lạ. dưng mà lần này mình ốm nặng, ốm lâu, ốm dai và ốm dồn dập… tất tật hết cả tuần, đến hôm nay vẫn còn sơ sơ.

Ngày đầu tiên là sốt. sốt nhẹ thôi (39 độ), lên xuống lên xuống đều đều. Sang đến đêm hôm sau vẫn sốt nhưng ác liệt hơn, 40-41 độ thường trực, nóng hầm hập, người khỏi mọc được con sẩy nào luôn, trán lúc nào cũng láng o o vì không có một giọt mồ hôi nào. Efferagan 150 hả, chuyện hỏ, không xuống luôn. Chườm  nóng lạnh đi, cứ chai ra thế. Mình khát nước kinh khủng. ú ú liên tục mà vẫn không hết khát. Môi mình khô rang. Mệt và chẳng thở được. Tất nhiên cũng không ngủ được rồi. Mình quạy hết đêm. Đến gần sáng thì hạ và mình ngủ thiếp đi mãi đến 8h30 mới dậy. Ba mẹ nghỉ làm ở nhà trông mình.

Đi bác sĩ thôi. Kiểm tra chữ nhỡ H1N1 (mẹ nói). Vớ vẩn nhỉ, ba mẹ tiếp xúc người này người kia chẳng h1n1 thì thôi, mà ví như có h1n1 thì cho nó vài liều taminflu oánh cho nó tơi bời đi chứ có gì mà mẹ cứ phải lăn tăn. (ba nói) nhưng sốt cao thế không yên tâm, đi bác sĩ nhé (mẹ bảo). đi thì đi, chiều ra ông bác sĩ tư ở đây cho chứ chạy xuống Nhi đồng 2 xa quá (ba bảo).

Lần đầu tiên mình biết thế nào là phòng khám tư. Cái phòng khám của ổng chắc được khoảng 10m2 quây lại cho ổng với 1 cô y tá, 1 cô phát phiếu kiêm phát thuốc và thu tiền và lúc nhúc khoảng 5 người đợi đến lượt. mẹ vào lấy số và ra phòng đợi ngồi. gọi là phòng đợi cho nó hoành tá tràng chứ thực ra nó rộng một dãy ghế và thừa một tí để đưa 2 cái đầu gối ra và dài khoảng hơn chục chỗ ngồi. mình liếc nhìn. Số 59. Chắc còn lâu mới đến lượt. Nhìn đám trẻ con khóc lóc, người lớn dỗ dành đứng ngồi lộn xộn, ồn ào, hỗn loạn. Mình im lặng nhìn bọn chúng mệt mỏi. có gì mà phải la khóc thế nhỉ. Người vào vẫn tập nập. Họ vẫn đang lấy số. hình như tới số 95 rồi thì phải. phòng mạch mở cửa từ 4h đến 8h mà phát đến gần 100 số. Khám kiểu gì nhỉ. Lúc mình vào mới khám đến số 45 và phải đợi đến 14 người. thế nhưng cũng không phải đợi lâu như mình nghĩ. Số 59 nhé. Cô phát phiếu ra gọi. mẹ ẵm mình vào. Ông bác sĩ lí nhí trong cổ, mẹ tha hồ kể lể, ổng dường như chẳng nghe. Lấy ống nghe ra nghe tí, chọc cây vào miệng mìn khám họng. “viêm họng. xong. Chị ra chờ lấy thuốc”. tất cả chưa đầy 2 phút. Mẹ tỉu nghỉu đứng lên, định hỏi gì nhiều lắm nhưng không hỏi được vì ổng có nhìn mẹ đâu, ổng đang ra dấu cho người khác ngồi nên mẹ đành đứng dậy nhường chỗ.

"Của anh 80 ngàn cả thuốc và công khám." Ba cầm toa thuốc và gói thuốc lột sạch vỏ đã được chia sẵn từng loại cho vào từng túi nylon nhỏ. Nhìn ngán ngẩm. Thuốc cho đứa bé 14 tháng cho bệnh viêm họng mà đến 6 loại thuốc, dùng để uống trong 2 ngày và tất cả đều là thuốc viên. Nhìn là biết khó uống. biết sao được.

Thôi, cứ về hẵng rồi tính tiếp.

Viêm họng là nhiễm khuẩn, mà sao nhiễm khuẩn lại sốt cao và không hạ nhỉ. (mẹ lập luận và một hai đòi đi Nhi đồng bằng được). 9h đêm cả nhà lên taxi xuống ND2. Ông bác sĩ này từ từ lắng nghe mẹ nói, nhẹ nhàng khám cho mình và vẫn bảo là viêm họng. Dưng mà sao sốt cao thế bác sĩ? Tùy phản ứng của từng trẻ, chị yên tâm đi. Vợ chồng con cái lại kéo nhau về trước khi mua toa thuốc ở bệnh viện hết 65 ngàn chưa kể tiền khám ngoài giờ 50 ngàn.
Đêm đó mình vẫn sốt cao nhưng sốt xong hạ liền.
Sang đến ngày thứ 4 mình vẫn lai rai sốt và mắt sưng đỏ. ND2 thôi. Tái khám và xét nghiệm máu.
Không có dấu hiệu sốt xuất huyết hay do virus lạ gây nên. Yên tâm về.
Đêm đó mình ói. Ói mật xanh mật vàng. Cứ thế ngày lai rai sốt, đêm ói. Mẹ gọi điện khắp nơi hỏi bạn bè. Thì ra mình mất nước nhiều quá cũng gây nên ói....
Cuối cùng đến hôm nay mình cũng khỏi
và ba thì lăn ra sốt siêu vi, còn mẹ thì suy nhược cơ thể, thiếu máu. Cả nhà thì đau mắt.
Hạn cả nhà ốm rồi.

1 nhận xét: