Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2008

CHUẨN BỊ

Hôm nay mình được 37 tuần, thế là mình đã đủ trưởng thành để có thể ra ngoài với bố mẹ rồi nhưng để chắc chắn hơn mình phải đợi từ 2 đến 3 tuần nữa mới hoàn hảo.
Mình phải ráng đợi được đến lúc ấy.

Chủ nhật vừa rồi bố mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho mình. Sáng đó mẹ thức dậy từ sớm sang nhà bác Việt mượn cái thau giặt đồ to đùng để về giặt hết tất tần tật mọi thứ cho mình, áo, tã, tất tay, tất chân, khăn lông, khăn trùm... Hằm bà lằng luôn. Mẹ đánh vật với thau đồ từ 7h sáng vì người ta nói đồ em bé không được giặt bằng máy nên mẹ phải hì hục giặt bằng tay.. Khoảng 1 lúc thì bố vào xin phụ xả với mẹ.
Nhìn bố béo cúi lên cúi xuống bên vòi nước để xả mà thấy thương, cái bụng của bố cũng cấn ngang ngửa với cái bụng của mẹ ấy chứ. Còn mẹ thì thậm chí cúi xuống chẳng được, ngồi trên cái đòn rồi với với tay lấy từng món ra vò.
Thế rồi cả trưa mẹ chẳng chịu ngủ, cứ đi ra đi vào canh me cây phơi đồ, trăn trở miết cho nó khô. Mà đồ của mình thì mỏng tang, dễ khô lắm nhưng mẹ có chịu ngồi yên đâu. Bác Việt, bà nội Bốn, bố,... mẹ huy động tất cả mọi người phụ mẹ. Mẹ còn bắt bố chở ra chợ mua mấy chục cái móc bé con con để phơi cho mình nữa chứ. Mình thấy chẳng cần vì mấy nhà hàng xóm cứ phơi trên một chùm kẹp to tướng nhưng mẹ thì bảo phơi như thế không thơm quần áo.

Rộn ràng quá đi mất.

Đến lúc đồ khô mới rộn ràng hơn. Mẹ bày ra một giường rồi xếp quần áo, tất tay, tất chân, mũ mão... theo từng bộ để cho "tông xuyệt tông" (mẹ nói thế). Bố phát vào mông mẹ mấy cái vì cái tội chưa gì mà đã chiều con cái kiểu không đâu, bà nội bốn thì hù dọa cho mình về quê chăn trâu cho có sức đề kháng. Cả nhà cười rôm rả làm mình cũng muốn chui ra quá.

Nhưng mà... không được manh động!
Mình phải ở đây đủ tháng đủ ngày để mình khỏe mạnh như các bạn khác chứ. Ngườita bảo ra sớm quá dễ bị ốm lặt vặt lắm... mà mình thì không thích uống thuốc rồi...

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008

NÔN NÓNG

Thứ 3 mẹ đưa mình đi khám định kỳ nhưng lần này bác sĩ bắt mẹ phải đặt máy để xem xem mình làm gì trong đó. Cái máy đó khó chịu quá làm mình nín khe suốt 30 phút đồng hồ mà không đạp cái nào nên thỉnh thoảng cô y tá vào ấn thật mạnh vào bụng mẹ để kiểm tra cái gì đó nữa làm mình thấy sợ ghê.

Khi mẹ đưa kết quả cho bác sĩ xem bác sĩ bảo mình có khả năng chui ra sớm hơn vì mình có hiện tượng của đứa bé 36 tuần chứ không phải đúng 33 tuần như tuổi của mình. Hẳn là mẹ lo lắm. Mẹ sợ mình ra sớm quá sẽ không có đủ sức khỏe như các bạn khác và sẽ khó nuôi nữa. Mình thương mẹ quá nhưng chẳng biết làm sao.

Mình có nôn nóng đòi ra sớm đâu. Tại cái “bụng” của mẹ cứ đuổi mình ra ấy chứ. Người ta mỗi ngày gò lên chừng 5 cái là nhiều thế mà cái bụng của mẹ thì cứ 10 phút lại lên một cơn. Nó cứ muốn tống mình ra không à. Mình thì bé quá chẳng biết làm gì để giúp mẹ đỡ lo lắng. Bác sĩ cho mẹ đặt bớt để điều chỉnh cái bụng của mẹ.

Dạo này thấy mẹ đi đứng chậm chạp, mỗi lần đứng lên ngồi xuống thì thật là khó khăn và mẹ suốt ngày rên với bố đâu chỗ này, mỏi chỗ kia. Chắc mang mình nặng lắm.Từ bữa đi bác sĩ đến giờ mẹ không dám đi bơi vì sợ nhỡ có làm sao thì cả mình và mẹ phải khổ, mà tội nhất là mình ấy, mình mới chỉ được khoảng 2,2kg. Tất nhiên mình thấy mình cũng đủ lớn rồi và có thể ra ngoài với bố mẹ được rồi nhưng mình vẫn cứ muốn ở trong bụng mẹ cho đủ tháng đủ ngày. Như thế để mình giúp mẹ phần nào bớt phải lo lắng về mình. Mình thấy mẹ hay nằm mơ sinh ra mình là một đứa bé già dặn, kháu khỉnh, bụ bẫm và ngoan ơi là ngoan.

Để được như vậy 2 mẹ con mình sẽ cùng nhau cố gắng đợi ngày 18/08/2008.
Chỉ còn 45 ngày nữa thôi mình sẽ gặp bố mẹ mình. Vui quá…