Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

HOA HẬU HOÀN VŨ

Hôm trước đang thiu thiu ngủ thì giật nảy mình vì nghe “gõ cửa” và nghe ai đó xướng lên “And now, Ms. Vietnam – Lam Gia Han – 18 years old and she is student of Harvard University…”

Mình chẳng hiểu mô tê gì cả… im lặng, lắng nghe xem vụ gì đang xảy ra mà lại dính dáng đến tên mình.

Định thần một lúc … à thì ra mẹ mình đang xem hoa hậu hoàn vũ 2008 và đang nghĩ đến cuộc thi hoa hậu hoàn vũ 18 năm sau… rồi khoái chí đập tay lên bụng ý nói ước gì sau này mình sẽ là hoa hậu. Mình còn nghe mẹ nói với bố là ước cho con học trường nào Harvard hay Cambridge.

Mẹ mình là vậy đó.

Lúc thì muốn mình là diễn viên múa, khi thì bắt đi học Violon, lúc bảo học dương cầm, có khi còn bắt học võ ushu. Nay mẹ muốn mình trở thành người này, mai lại là người khác... Nhưng những lần trước còn chịu được chứ lần này thì đúng là hết chịu nổi. Mẹ muốn mình thành hoa hậu! Trời, làm sao có thể?!? Mình chỉ muốn là mình là Lâm Gia Hân, cục cưng của bố mẹ.

Nói vui thế thôi, chứ mình biết mẹ chẳng ép uổng mình bao giờ đâu.Dù sau này mình có là ai đi chăng nữa thì mẹ vẫn yêu mình, vì mình vẫn là Katy bé nhỏ của mẹ. Tình yêu của mẹ giành cho mình là vĩnh hằng, là không thể đánh đổi giống như tình yêu của bà ngoại giành cho mẹ, bà nội giành cho bố, các bà mẹ trên thế gian giành cho con cái. Đó là một tình yêu thiêng liêng. Mẹ cảm nhận từng biến chuyển cơ thể của mẹ, cảm nhận từng cử chỉ của mình, cảm nhận sự lớn lên từng ngày của mình. Mẹ xoa bụng và hỏi thăm mình mỗi lúc, mỗi nơi. Đi đâu.làm gì mẹ cũng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng vừa để “dựa dẫm” vào mình vừa để “kiểm tra” xem mình thế nào.

Lắm hôm mình mải mê ngủ nên cả ngày mình không chào hỏi mẹ - y như rằng hôm ấy mẹ lo lắm, mẹ chẳng làm được gì cả cứ đi ra, đi vào rồi sờ nắn bụng miết làm mình cũng phải thức giấc. Có khi không biết làm sao nên cứ thắc mắc với bố hoài mà bố cũng chỉ trấn an mẹ bằng cách “con nó đang ngủ đấy”. Còn mẹ thì tự trấn an bằng cách khoe với mọi người rằng mình rất chi là thùy mị nết na, người lớn nên không làm mẹ đau…Nhưng nhiều hôm bực quá, mẹ ấn một cái đau điếng vào mình để mình giật mình đạp cho mẹ một cái, lúc ấy mẹ mới phá lên cười còn mình thì “khó chịu” dễ sợ (đang ngủ mà bị chọc thì có ai chịu được đâu).

Riết rồi cũng quen cái cách yêu con của mẹ… yêu con một cách lạ kỳ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét