Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2008

TỚ CÓ BỜ-LỐC RIÊNG

Các cậu thấy không, đợi mãi rồi bố cũng tạo cho mình một cái bờ-lốc để mình có thể viết đủ thứ thứ mà mình muốn viết vào đây. Mẹ phải vận động bố mãi đấy, còn mình thì không tự làm được vì mình chưa đến tuổi thành niên, mới được có 7 tháng và vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.

Mình muốn có blog riêng để viết mọi biến chuyển của mình từ ngày mình còn chưa có hình hài kìa nhưng mà bố "làm biếng" quá nên mãi đến hôm nay mình mới được sở hữu nó.

Chỉ còn hai tháng nữa thôi là mình được gặp bố mẹ rồi nhưng mình muốn viết hết cái cảm xúc của mình từ ngày đầu tiên mình được làm con của bố mẹ thế nên chắc mình phải tăng tốc dữ lắm đây.

Lúc trước mình biết có một đôi yêu nhau, "trắc trở từ bản thân" đến 8-9 năm trời (lúc là lỗi do nàng - mẹ mình, lúc là lỗi do chàng - bố mình) cuối cùng rồi cũng đến được với nhau dù còn nhiều gian khổ trước mắt, nhưng họ đã có nhau trong đời thì thể nào họ cũng làm được hàng ngàn điều kỳ diệu.

Và điều kỳ diệu đầu tiên ấy là mình.

Nhớ mãi cái buổi sáng chủ nhật 16/12/2007, một ngày đầy ấn tượng khi mẹ mình - một chuyên gia ngủ nướng có bằng quốc tế dậy từ rất sớm và một hai dựng bố dậy bắt bố đi mua cho mẹ một que thử vì mẹ bị trễ đâu cũng gần chục ngày rồi. Mình thì mình biết mẹ chẳng cần thử làm gì vì mình cũng đã ở trong bụng mẹ rồi đấy thôi. Nhưng mẹ thì không thế, cứ phải chắc ăn cơ. Nhìn mẹ hồi hộp đặt que thử, theo dõi chăm chú xem có hai vạch màu hồng không, rồi la tướng lên với bố và nhìn khuôn mặt rạng ngời của bố thì mình thấy mình thật hạnh phúc vì được làm con của bố mẹ. Bố mẹ trông chờ điều này lắm lắm, dường như hạnh phúc của họ chỉ có thể là những đứa con. Mình chưa làm mẹ bao giờ nhưng cũng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ giành cho con cái.

Nhưng mình không thích mẹ ở điểm mẹ cẩn thận quá, không tin tưởng vào mình nên lại một hai bắt bố ngày mai phải chở mẹ đi siêu âm kiểm tra lại lần nữa cho chắc rồi mới gọi điện thông báo cho hai bên nội ngoại. Mẹ lại còn có cái tật dị đoan, người ta bảo mang thai dưới 3 tháng không được khoe với ai người ngoài vì như thế em bé sẽ không ở lại với mình được, thế mà mẹ cũng tin nên giấu hết tất cả mọi người dù mình biết mẹ khao khát đem mình đi khoe khắp nơi nào mẹ có thể.

Ước gì mình chẳng phải nằm trong bụng mẹ đến chín tháng mà mình chỉ núp sau cánh cửa thôi thì lúc ấy nhất định mình sẽ chạy ù ra ôm chầm lấy bố mẹ để bố mẹ không phải hồi hộp nhiều như thế, và bố mẹ có thể thấy mình khỏe mạnh đáng yêu chừng nào.

Thế là mình đã có mặt trên đời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét