Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Thứ 2

Nếu thứ bảy là ngày mình thích nhất tuần thì thứ 2 là ngày mình chẳng bao giờ mong chờ nó đến. Ghét ghét lắm vì mình lại bắt đầu những ngày chờ đợi ba mẹ trong nhung nhớ...

Đầu tiền là ba. Ba nhẹ nhàng chui ra khỏi giường lúc mình đang ngủ nên mình chẳng biết gì, rồi ba thơm khẽ hai mẹ con và đi. Mình mơ màng không biết đã kịp mi gió tạm biệt ba chưa (lúc ấy mình còn đang phê tít).

Rồi đến tên béo thứ 2 là mẹ. Mẹ lén lút rút ti ra khỏi miệng mình, nhẹ nhẹ đắp thêm miếng chăn mỏng, kê cái 2 cái gối sát 2 bên giường, cẩn thận tém mùng thật chặt và nhanh nhanh chạy ra chợ. Đến 7h thì đánh thức mình dậy bằng những câu đe dọa "con không nhanh lên là không tạm biệt mẹ trước khi đi làm đấy nhé", "dậy đi chứ nắng chuẩn bị chạy ra khỏi nhà là con không phơi được đâu đấy nhé", "con nướng thế thì làm sao ăn sáng kịp"... Cứ vừa xếp mùng mền chăn chiếu mẹ vừa ra rả như thế. Mới sáng sớm mà đã như loa phóng thanh rồi. Mình lồm cồm bò dậy thì đã thấy mẹ quần áo chỉnh tề. Thôi chết rồi, chỉ còn 25 phút quấn quýt cùng mẹ với màn chà 6 cái răng, rơ cái lưỡi, rửa cái mặt, thay cái bỉm, rửa cái trym,... (tất cả thực hiện tại phòng ăn, gần cửa sổ để tranh thủ nắng ban mai) là mình phải chia tay mẹ những 11-12 tiếng đồng hồ... Mẹ mẹ mẹ ... mình òa lên tấm tức. Hic hic. Biết rồi, thế là mẹ lại đi, đi đến tối mịt mù với về. mà cả tuần ngày nào cũng đi như vậy.. Mẹ lại bỏ mình ở nhà thui thủi một mình... Mình khuân hết đám đồ chơi ra chơi, chán lại bỏ vào thùng, chán rồi lại bật tivi, hát hổng một mình, nói chuyện một mình và thấy ngày sao dài quá vậy.
đua xe tí

Photobucket

Thỉnh thoảng lừa lừa lúc bà cô đang nấu ăn mình bay ra ngoài sân mở nước giặt đồ cho ướt sạch quần áo luôn, hay chạy ra ngoài ngõ lượm lá cây

Photobucket

Đến chiều mình ngồi vào cái chuồng chó của mình (chỗ bậc cầu thang) và nhìn ra ngoài sân đăm đắm chờ ba mẹ về... Mình lắng nghe từng tiếng xe máy dừng trước cổng và nhận diện. Chờ đợi và chờ đợi.
Nhìn mình buồn như con chó đây nè.

Photobucket

Đợi lâu mệt quá nằm gục xuống luôn

Photobucket

Và đây là vũ điệu vui mừng khi ba mẹ về


Photobucket


Photobucket

9 nhận xét:

  1. Í bé dễ thương quá, giống cháu em quá đi.......

    Trả lờiXóa
  2. tội nghiệp lắm. chị bỏ đi hoài

    Trả lờiXóa
  3. Hờ hờ, con bé nhìn thấy ghét quá đi....he he he

    Trả lờiXóa
  4. Em bé nhìn có vẻ lém lỉnh, lanh lợi.

    :D

    Trả lờiXóa
  5. 2 vợ chồng cố gắng dành thời gian cho bé chứ.

    :D

    Trả lờiXóa
  6. Dạ, bà ngoại ở Nha trang (còn đi làm), ông bà nội ở quê Quảng Nam (cũng phải cày), cũng may con có bà cô ruột chăm chứ không chẳng biết làm sao...

    Trả lờiXóa
  7. Dạ, cũng cố lắm nhưng anh bảo ở sài gòn cứ đi đi về về là mất toi 2 tiếng (thuận buồm xuôi gió), làm ở công ty ít nhất là 8 tiếng, 1 tiếng nghỉ trưa thế là thành 11 tiếng rồi... chưa kể tăng ca, tăng kíp..
    Mình vất vả mấy cũng được chỉ thương nó thôi.

    Trả lờiXóa
  8. chùi ui sao mà dễ thuong thía hô biết , cho dì ôm cái coi nà , hun cái nữa nà ...

    Trả lờiXóa