Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Nếp nhà

Mẹ hỏi Elodie (một đồng nghiệp người pháp) nếu 1 năm sau không làm việc ở Việtn Nam nữa, Elodie thích đi đâu. Elodie bảo thích sang Malaysia. Elodie hỏi mẹ có thích Malaysia không, mẹ bảo mẹ chỉ thích Việt Nam, tất nhiên rồi, nhưng Elodie vẫn muốn biết lý do chính.
Elodie hỏi lạ. Việt Nam là quê hương mình mà. Elodie bảo Việt Nam không giống các nước châu Á khác. Elodie nói tới đó lòng tự hào dân tộc nổi lên, mẹ cay mũi, đúng việt nam rất riêng, rất không copy mình giống các nước đang phát triển khác. elodie bảo đúng, mẹ càng khoái, bắn đại bác luôn. chúng tớ vẫn giữ được bản sắc dân tộc, giá trị truyền thống, việt nam sẽ chỉ là việt nam. tớ muốn sau này với bề dày lịch sử và truyền thống tốt đẹp khi thế giới nhắc đến việt nam họ sẽ nói về Vn bằng một đặc trưng rất riêng, rất giàu nhân văn, nhân bản, đạo đức, gia phong và lễ giáo.... chúng tớ không bao giờ quên giá trị của quá khứ.. chúng tớ ...

nói xong mẹ thấy chính mình xấu hổ. mẹ không nói việt nam to lớn ngoài kia
... mẹ chỉ xấu hổ với chính mình, trong chính gia đình nhỏ bé của mình thôi...
chỉ một mảng gia phong lễ giáo thôi, mẹ cũng đã không làm tròn bổn phận một người con. mỗi sáng thức dậy (rất muộn vì chuyên gia ngủ nướng) vội vàng chạy ra chợ mua cái gì đó rồi quăng đó cho bà cô làm gì thì làm, lật đật giở cơm vào cặp lồng, cuống cuồng thay quần áo, chỉ kịp hôn tạm biệt con rồi cắm đầu lao ra đường mới sực nhớ mình quên chưa chào bà cô trước khi đi làm, ...
chiều tối lao về nhà. vội vàng ăn, tranh thủ chơi với con, cho con ngủ, rồi khi đi ngủ mới nhớ mình quên không rửa chén giúp bà cô,.....đêm nằm trằn trọc khó ngủ, mới nhớ ra bà ngoại gọi điện lúc tối mà không kịp nhấc máy vì đang cho con bú, bây giờ gọi lại thì mất giấc ngủ của bà ngoại..., chết rồi đến cả mấy tháng nay không gọi điện cho bà cố - người nuôi nấng mẹ những tháng ngày thơ ấu,... hình như bà quỳnh bị ốm, hình như chiều nay bác thêu gọi điện hỏi con cún lớn chưa,... thôi ... mai gọi tất...

ngày nào cũng thế, bà cô làm mọi việc từ nhỏ nhất đến lớn nhất, bà ngoại bà nội gọi điện cho mình, bác hai, bà dì hỏi thăm sức khỏe... và bố mẹ chỉ có thụ động đón nhận.....
.... kính lão đắc thọ của mẹ đã bị mưu sinh cuộc sống cuốn trôi.... (mẹ lại đổ thừa hoàn cảnh....) mẹ buồn và cứ hứa ngày mai mình sẽ không thế nữa... nhưng rồi có khá được đâu

những điều tưởng nhỏ nhặt ấy nói lên rằng bài học nếp nhà ngày nhỏ của mẹ bị đánh rơi từ khi nào mà mẹ cũng chẳng nhận ra....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét