Photo

Photo
3 tuổi

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Nếm mùi đời

Trước giờ bố mẹ cho mình đi chơi nhiều nơi lắm, nhưng chủ yếu giải quyết nhu cầu thăm viếng, ăn nhậu của bố mẹ chứ hổng phải cho mình. Khi thì thăm bà nội năm, khi thì thăm bác hai, khi thì đi sinh nhật, khi thì thăm bạn Lủng (nhưng thực chất là bố mẹ lủng với bố mẹ mình nhậu là chính chứ hai đứa chẳng được gì cả), khi thì đi lên công ty mẹ (chỉ vì giải quyết cái nhu cầu khoe con của mẹ)...
Nhưng hôm qua thì khác à nhen.
Mẹ cho mình đi chơi thiệt. Lần này chỉ có cho mình không thôi. Đi gần mà thú vị. Mẹ ẵm ra đầu hẻm, ghé vào cửa hàng (mà mình không biết gọi là gì) ở đó có rất nhiều thứ ngộ nghĩnh, một số cái mình biết như xe hơi, tàu hỏa còn một số cái lạ hoắc. Cô chủ cửa hàng đưa cho mẹ 5 đồng keng, mẹ ẵm mình đi một vòng lựa chọn, cuối cùng bỏ mình vào một con nhìn giống con cá nhưng rất to, mẹ bảo "con làm phi công lái máy bay nhé" (à, thì ra cái này gọi là máy bay, mình quên mất, mình đã được đi máy bay rồi nhưng chắc cái máy bay mình đi bự quá  nên mình chỉ nhìn thấy cái cầu thang). mẹ nhét đồng keng vào một cái khe... nhạc nổi lên, máy bay rùng rùng chuyển động, hết hồn (chỉ một tí đầu thôi), rồi rất êm ái máy bay nhồi mình lên lên xuống xuống.... đang cao hứng thì phực, máy bay chắc hết xiền (vì mỗi lần bố chở mình đi đâu chơi thì chỉ đi được 1 tí quanh sân rồi thể nào mẹ cũng ẵm mình xuống và nói... "hết xiền, hết xiền").
Mẹ ẵm mình ra, đi một vòng tìm kiếm, rồi cho mình ngồi vào một cái máy hình điện thoại,... cái này nhạc khác và cách nhúng cũng khác à nghe... thú ghe vậy đó. cũng chỉ được một tí teo thì dừng lại. chán thế. mẹ đưa mình sang đoàn tàu hỏa. cho mình ngồi vào, chưa gì lại ẵm ngược ra bảo "không được, cái này nguy hiểm, con còn nhỏ quá". trời. kỳ cục ghê, mình thấy có dây an toàn mà. mình kiên trì đợi mẹ lựa chọn. mẹ nói liên tục. giới thiệu liên tục. hướng dẫn liên tục cho mình từng món ... nhưng món nào mẹ cũng bảo "cái này chưa hợp với con".
sau một hồi kiên nhẫn chờ mẹ tìm kiếm, mình hy vọng mẹ sẽ cho mình đi thuyền buồm, hay đi phi thuyền, hay chí ít cũng được đi thêm cái gì đó nữa, thế mà mẹ đành đoạn rút tiền ra, trả cho cô chủ rồi phân minh với cô chủ mình bé quá chưa chơi được nhiều. ky bo là bản tính của mẹ mà. kể ra hơi mất hứng nhưng được bù lại một quả bóng bay nên mình cũng không "càm ràm" gì cả mà yên tâm cho mẹ bồng về.
thế cũng vui rồi.
từ bé đến giờ mình mới biết thế nào là đi thú nhúng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét