
Mình viết bài này chẳng dính dáng gì đến ca khúc ấy cả. Mình chỉ muốn nói về quê hương của mình (nơi bố mình sinh ra thôi / chứ mình được bác sĩ Trang ở BV TỪ DŨ rạch bụng mẹ kéo
đầu mình ra) nơi mà không có một chùm khế nào ngọt và nếu có mình cũng chẳng thể nào trèo lên hái được (vì khế dòn mà). Quê hương mình chỉ toàn cát là cát, khổ qua với dưa gang, đậu nành và đậu phộng, diếp cá với rau răm, khoai mì cùng khoai lang... toàn những thứ không ngọt ngào như quả khế của ông Đỗ Trung Quân (chết cha, phải tên ổng không ta), bởi nắng tàn khốc, sương buốt xương, gió tung trời....

Về quê là hai từ mẹ nhắc hoài cả hai tháng trước khi cả nhà hành trang lên đường. Mẹ đếm ngược thời gian làm mình háo hức không kém. Mình đã về quê bao giờ đâu.
Về rồi mới hiểu sao mẹ mong về quê nhiều thế. Thật thoải mái và Thật sảng khoải. Thật tình cờ và Thật bất ngờ. Tất nhiên thật tuyệt vời như thế nào phải đợi mình trở thành nhà văn mình mới có thể tả về nơi ấy thật hay, thật ý nghĩa...
TB 29&30.5.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét